Vậy là cái thời khắc ấy cũng đã đến,
cái thời khắc mà cách đây 35 năm về trước mình cất tiếng khóc chào đời và gọi
nôm na là ngày sinh nhật. Lẽ ra ngày này thì mình phải vui chứ nhưng sao lại thấy
buồn quá vậy?Chỉ khi nào bạn buồn thật nhiều bạn mới hiểu vượt qua nỗi
buồn thật là vĩ đại! Ngày sinh nhật của mình trôi qua trong nước mắt, trong sự
cô đơn và trong một cảm giác trống vắng. Mình buồn và
nhớ anh lắm. Mình phải làm sao bây giờ? phải làm gì đây? ? ? Sao mình lại thấy cô
đơn vào ngày sinh nhật đến vậy chứ. Thèm lắm một bờ vai của anh để dựa, một cái ôm ghì chặt vào lòng đến ngạt thở nhưng
sao khó quá vậy. Sinh nhật năm nay tự đãi mình - chén đắng. Không cắt bánh để mời ai. Không có cả nguyện ước cho ngày mai. Đón
tuổi mới bình thường như mọi bữa. Tiếng chuông quen không còn ngân vang nữa. Điện
thoại buồn .... úp mặt ..... giấu tương tư!
Sinh nhật buồn, không có anh
Em ngồi đây với ngọn nến lung linh
Và em biết
Nến cũng lẻ loi như em vậy!
Sinh nhật buồn, em nhớ anh
Nhớ anh nhiều, nhiều hơn tất cả
Anh ở đâu?
Có nhớ em hay không vậy?
Sinh nhật buồn, em ngóng trông
Dù ngóng trông chỉ còn là vô vọng
Em vẫn mong
Được nghe anh nói một lời
Sinh nhật buồn, cơn gió lạnh
Gió thì thầm như khẽ gọi tên anh
Em ngồi đây
Khóc một mình, chỉ một mình thôi
Sinh nhật buồn, anh biết không ??? Đã có muôn vạn lần em nói yêu anh và sau muôn vạn lần ấy em chỉ cần anh đáp lại rằng : " Anh yêu em "......
Em ngồi đây với ngọn nến lung linh
Và em biết
Nến cũng lẻ loi như em vậy!
Sinh nhật buồn, em nhớ anh
Nhớ anh nhiều, nhiều hơn tất cả
Anh ở đâu?
Có nhớ em hay không vậy?
Sinh nhật buồn, em ngóng trông
Dù ngóng trông chỉ còn là vô vọng
Em vẫn mong
Được nghe anh nói một lời
Sinh nhật buồn, cơn gió lạnh
Gió thì thầm như khẽ gọi tên anh
Em ngồi đây
Khóc một mình, chỉ một mình thôi
Sinh nhật buồn, anh biết không ??? Đã có muôn vạn lần em nói yêu anh và sau muôn vạn lần ấy em chỉ cần anh đáp lại rằng : " Anh yêu em "......