Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Dạ Khúc Buồn!


Chẻ nỗi buồn, xâu nỗi  nhớ lặng thinh,
Giữa chiều rộng, chơi vơi mình viễn xứ.
Thi nhân ơi…có biết bao tâm sự ,
Trĩu  vai gầy…đè con chữ vẹo xiêu.
Áng thơ buồn  nhuộm hoe vạt nắng chiều ,
Cứ nghẹn đắng  giữa bao nhiêu oan trái
Bến đợi mong , dòng sông xưa trở lại .
Cho sóng xô bờ, ngân  mãi khúc tình ca.
Xuân  dịu dàng không đỏng đảnh kiêu sa,
Vấn vít  hương tựa như là níu  giữ….
Kỷ niệm xưa, trong quá khứ  vẫn còn…
Thi nhân ơi…Đừng tấu dạ khúc buồn….



Nguồn: ST

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Đàn ông rất giống???

  1. Cà phê: Nếu là loại ngon sẽ làm bạn mất ngủ.
  2. Bãi đậu xe: Vì chỗ tốt thường có người dành mất rồi.
  3. Phim truyền hình nhiều tập: Thú vị đấy, nhưng chớ dại tin đó là sự thật.
  4. Máy tính: Vì làm việc nhanh nên thiếu bộ nhớ.
  5. Và giống...Socola: Ngọt ngào nhưng dễ tích đường và làm bạn đau bụng.


Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Ước một khoảng trời!

Ước một khoảng trời bé nhỏ không tên 
Cho ta trốn những ồn ào cuộc sống 
Cho ta trốn những nỗi buồn thầm lặng 
Trốn vào anh cho bớt nỗi nhọc nhằn...
Ước một khoảng trời rực nắng giữa mùa đông 
Có mắt anh long lanh và... bờ môi nóng 
Có cả vòng tay khi ta xiết chặt 
Môi kề môi hòa nhịp đập... khát khao!
Ước một khoảng trời rất rộng và cao 
Để ta hét cho muộn phiền tan biến 
Để ta thả hồn mình theo gió cuốn 
Đi tìm anh trong sâu thẳm những...niềm đau 
Ước một khoảng trời để mãi mãi còn nhau 
Dẫu cuộc sống mong manh giữa những điều được- mất 
Dẫu trái tim có khi không sống bằng cảm xúc 
Nhưng nguyện với lòng mình ta dám sống và yêu
Ước một khoảng trời chỉ mãi một tình yêu 
Để ta cháy hết những nhiệt tình tuổi trẻ 
Để cuộc sống luôn tràn ngập niềm vui không bao giờ đau khổ 
Nhưng chợt nhận ra rằng ta đang ước...một niềm đau!

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Đến nơi nào để tìm sự bình an!

ĐẾN NƠI NÀO ĐỂ TÌM SỰ BÌNH AN!




Mỗi khi gặp chuyện buồn hoặc có chuyện gì thì tôi lại muốn tìm đến cõi tâm linh cửa chùa để được nhẹ lòng và tìm lại chính mình, hoặc đơn giản hơn là chỉ tìm chút niềm an ủi từ các đấng từ bi đã theo chân chúng sinh suốt bao kiếp người. Và mỗi khi rời chùa tôi lại cảm thấy nhẹ lòng vì tôi tin rằng cảnh khó và nỗi buồn của mình chắc chắn đã được các đấng từ bi hỉ xả lắng nghe. Nếu mình cố gắng sống ngay lành rộng lượng sẽ sớm được độ trì giải thoát khỏi các khốn khó của cuộc đời. Chỉ có ở nơi này, tôi mới tìm được sự thanh thản và cảm giác yên bình. Trong những giây phút đó, tôi thấy tinh thần bớt đi ít nhiều sự mê muội mà đời sống phố thị không ngớt ám vào tâm trí những người đã sống lệ thuộc vào bầu không khí đó. Bước chân lãng du đã đưa tôi đến với khá nhiều chùa miếu và đền đài ở Vĩnh Phúc và các tỉnh khác
. Cũng từ những ngôi chùa khoác một dáng vẻ thần bí này, tôi đã được quan sát, tiếp cận, rồi nhận thức sự khác biệt khá lớn trong đời sống Phật giáo Việt Nam. Mỗi khi cùng hoà mình vào với những dòng người tìm đến cửa chùa, rồi cũng xoay tròn các Mani luân, tôi lại có cảm giác như đang bước vào một thế giới khác, thế giới của thần linh, thế giới của những con người luôn cố gắng nhận chân mọi giá trị của kiếp nhân sinh. Có những người cách xa đến vài trăm cây số, họ cũng hòa mình tìm đến những ngôi chùa ở Vĩnh Phúc với niềm tin là mọi nỗ lực hướng thiện sẽ được bù đắp không chỉ ở kiếp sau mà ngay ở kiếp này. Tuy rằng Đức Phật là một bậc Giác ngộ, một nhà tư tưởng, không phải là một vị thần có nhiều quyền năng để có thể ban phúc, hay giáng họa cho bất kỳ ai. Phật dạy về nhân quả rằng, các hành động qua thân, miệng và ý của con người tạo ra. Con người tạo nhân tốt lành thì quả tốt lành nhất định đến các bạn à.  

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm và đọc bài viết này, hãy để lại Commets cho HTT khi ghé thăm nhé.




Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

Sinh nhật buồn!



Vậy là cái thời khắc ấy cũng đã đến, cái thời khắc mà cách đây 35 năm về trước mình cất tiếng khóc chào đời và gọi nôm na là ngày sinh nhật. Lẽ ra ngày này thì mình phải vui chứ nhưng sao lại thấy buồn quá vậy?Chỉ khi nào bạn buồn thật nhiều bạn mới hiểu vượt qua nỗi buồn thật là vĩ đại! Ngày sinh nhật của mình trôi qua trong nước mắt, trong sự cô đơn và trong một cảm giác trống vắng. Mình buồn và nhớ anh lắm. Mình phải làm sao bây giờ? phải làm gì đây? ? ? Sao mình lại thấy cô đơn vào ngày sinh nhật đến vậy chứ. Thèm lắm một bờ vai của anh để dựa, một cái ôm ghì chặt vào lòng đến ngạt thở nhưng sao khó quá vậy. Sinh nhật năm nay tự đãi mình - chén đắng. Không cắt bánh để mời ai. Không có cả nguyện ước cho ngày mai. Đón tuổi mới bình thường như mọi bữa. Tiếng chuông quen không còn ngân vang nữa. Điện thoại buồn .... úp mặt ..... giấu tương tư!
Sinh nhật buồn, không có anh
Em ngồi đây với ngọn nến lung linh
Và em biết
Nến cũng lẻ loi như em vậy!

Sinh nhật buồn, em nhớ anh
Nhớ anh nhiều, nhiều hơn tất cả
Anh ở đâu?
Có nhớ em hay không vậy?

Sinh nhật buồn, em ngóng trông
Dù ngóng trông chỉ còn là vô vọng
Em vẫn mong
Được nghe anh nói một lời

Sinh nhật buồn, cơn gió lạnh
Gió thì thầm như khẽ gọi tên anh
Em ngồi đây
Khóc một mình, chỉ một mình thôi

Sinh nhật buồn, anh biết không ??? Đã có muôn vạn lần em nói yêu anh và sau muôn vạn lần ấy em chỉ cần anh đáp lại rằng : " Anh yêu em "......

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Nếu cuộc đời em vắng anh!


Nếu cuộc đời em vắng anh
Khác chi đâu con thuyền không bờ bến
Vô định trôi chẳng biết đậu phương nào

Và không gian dường như nhỏ lại

Gió lạnh hơn, trời bỗng như hanh hao...
Nếu một ngày em không nghĩ đến anh

 Tim bức bối một nỗi niềm khôn tả
Chân vùng vằng bước đi trên triền đá


Giấu tiếng thở dài vào lạc lõng chơi vơi
Mây đang lững lờ trên bầu trời cao vợi
Nghĩ suy gì ngưng trôi tựa ngẩn ngơ
Sóng đang rì rào cũng trở nên im ắng


Thả lại trong em khoảng lặng đến nao lòng...
Nếu một ngày anh nói không yêu em
Em vẫn sẽ mỉm cười khi thấy anh hạnh phúc
Dẫu lúc quay đi nước mắt sẽ tràn mi


Nhưng em muôn đời không để anh nhìn được
Bởi nước mắt mà anh...
Có đôi khi phải chảy ngược trong lòng
Nếu một ngày anh nói không yêu em


Em vẫn sẽ mỉm cười khi thấy anh hạnh phúc
Vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước đi
Vì đã từng yêu anh như thế
Bởi tình yêu mà anh chẳng hối tiếc bao giờ
Và...sẽ là mãi mãi...

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Em muốn là cơn gió

  
Em mốn mình là một cơn gió nhẹ
Đến bên anh nhưng ngày nắng lên
Mang đến anh giây phút êm đềm
Bên anh mãi cả khi chiều tắt nắng

Anh đừng lo đến những ngày xa vắng
Gió vô tình không ghé đến bên anh
Có lẽ lúc ấy gió mải chơi đâu đó
Chờ gió nhé anh!

Gió mỏng manh không thắng nổi những ngày nắng gắt
Nhưng gió tin vào sức mạnh của tình yêu
Gió sẽ đến bên anh ngay cả lúc xế chiều
Mang tới anh tình yêu của gió.

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Bức thư tình của cụ già 90 tuổi viết cho người yêu thủa nào.


Em yêu quý!
Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa... Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng lòa nhòa lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ? Nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một sao?
Anh vẫn khoẻ ! Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc....
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới... bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước !!! Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê! Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè! đến... đúng mùa đông thì xong !(mỗi ngày anh viết quần quật được.... hai dòng)
Ngày nào viết đến ba dòng thì anh phải truyền một lọ nước hoa quả.
Nhớ cách đây chừng 60 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển ...Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ ! Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn trắng trên bãi biển mà nhớ mãi....
Giờ vẫn nhớ đấy ! em có tin anh? Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Định nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói: thích quá cơ! nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì... gió biển thổi !!! Nay anh nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa... năm thìa cháo bột mà anh mừng quá! Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ! Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn... bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái!
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ! Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh... bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt. Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại.
Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng:
- Em đấy hả ?
Khi nghe tiếng thùm thùm tức là:
- Anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ.
Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là:
- Anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội.
Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi..
Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá! Anh bảo: thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì ? Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy, thấy rất vui.
Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi: Blog là gì ? Thời buổi tân tiến mà! Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật! Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết: Em ơi, anh nhớ em lắm! nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm!
Thế mới bực !!! Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào...Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.
Anh đợi thư em. Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé. Anh tạm dừng bút. Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn. Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió nghe em !
 Anh yêu của em!