Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Viết cho một nửa


Có bao giờ anh biết em là ai
Sao nói yêu thương để trái tim nhỏ lệ
Anh có biết em chỉ là như thế
Chiếc lá mòn khuyết góc vậy thôi anh
Em chỉ là một sợi nắng mong manh
Không thể sưởi ấm trái tim anh khi buốt giá
Không thể nổi gió cho anh khi mùa hạ
Không thể cười, không thể khóc riêng anh
Có bao giờ anh biết em là ai

Cô bé ngốc đáng yêu nhìn cuộc đời bằng sự thật
Chỉ thấy mình cùng tình yêu duy nhất
Cho tất cả mọi người "những ánh mắt quanh em"
Xin đừng yêu em, đừng yêu em anh nhe
Đừng nở nụ cười và đừng khóc cho em
Đừng nhìn ánh mắt em bằng trái tim anh nhé
Giọt nước mắt đánh lừa sẽ thắp sáng tim anh
Em không phải ngọn sóng giữa biển xanh
Có thể ru anh lời ngọt ngào bờ cát
Em chỉ là một trái tim khao khát
Chỉ có mình trong hạnh phúc riêng em


Bài viết được hoathuytien chuyển từ BlogYahoo sang!

Đừng buồn anh nhé!


 Đừng buồn anh nhé!
Dẫu thương anh nhiều hơn tất cả
Anh vẫn là người đàn ông thứ hai
Của cuộc đời em, một cuộc đời rong rủi.
Đừng buồn anh nhé!
Dẫu có thương yêu hơn cả trăm lần
Có đến được với nhau khi số phận đã an bài?
Giữa hai ta luôn là một khoảng cách
Của số phận, của đường đời và của chính lòng ta.
Đã bao nhiêu lần
Muốn trao đến nhau một ánh mắt yêu thương
Cũng nghẹn ngào giấu vào trong lồng ngực
Nơi trái tim thổn thức một niềm đau
Trong không gian bao la ít nhiều chật hẹp
Anh và em - một khoảng cách xa vời.

Đã bao nhiêu lần
Muốn nhìn sâu vào mắt của nhau
Cho đến khi thấy tận đáy tâm hồn
Chỉ để nói một lời yêu thương thành tiếng thành lời
Nào có được đâu? 
 Giữa hai ta mỏng manh một ranh giới
Của trách nhiệm, của bổn phận và của chính lòng ta
Đã bao nhiêu lần
Muốn ngắm nhìn anh trong một giấc ngủ say
Muốn chăm sóc anh một buổi cơm đầy
Một liều thuốc khi anh không may ngã bệnh
Muốn hầu quạt anh trong một ngày hè nắng cháy
Muốn đắp cho anh một tấm chăn ấm ngày đông rét
Những điều nghĩ chừng đơn giản ấy
Nhưng mà nào có được đâu?
Giữa hai ta vẫn là một khoảng cách
Tưởng như gần, lại rất xa xôi.

Đừng buồn anh nhé!
Dẫu anh hiểu em hơn tất cả
Anh cũng vẫn là người đàn ông thứ hai
Một nửa của em người em lựa chọn
Vẫn hàng ngày vun vén mái nhà em
Một nửa của anh, người anh chấp nhận
Cũng âm thầm thay đổi với thời gian
Một nửa của ta tuy không ai hoàn chỉnh
Vẫn là một nửa ta đã chọn cho riêng mình
Ráng giữ gìn đừng đánh mất nhé anh.
Đừng buồn anh nhé! 
Dẫu với nhau hai ta không là gì cả
Vẫn tốt với nhau bằng cả một tấm lòng
Nào đâu cuộc sống là của riêng ta?
Ta còn phải sống cho bao nhiêu người khác
Em cũng thế không buồn đâu anh hỡi!
Dẫu trong anh em chỉ đứng ở hàng hai
Nhưng em tin rồi có một ngày
Khoảng cách kia cũng sẽ nhạt phai
Trong tim ta luôn có nhau mới là vĩnh cửu.

Như dã tràng!



Không có biển, dã tràng ở đâu?
Để xe cát ngày đêm cần mẫn
Để hò hát nhịp đời lãng mạn
Và để yêu cả một đại dương?
Không có sóng, dã tràng về đâu?
Để lặn lội giữa lòng cát lạnh
Mãi đào hang giấu đời bất hạnh
Sống âm thầm, mặc kệ trần gian?
Không có trời, dã tràng đi đâu
Tìm thiên đường hay tìm địa ngục,

Triệu xe cát vẫn thành bất lực
Trời vẫn xanh và biển bao la?
Không có thơ, dã tràng biết đâu
Bờ cát trắng một lần hò hẹn
Áo người yêu lẫn vào chiều tím
Mái tóc thề lộng lẫy trăng sao?
Không có tôi, dã tràng nghĩ gì
Về một kẻ lang thang ngoài biển
Suốt một đời chưa tìm ra bến
Neo chiếc thuyền đợi một người thương?